Bạn đang ở đây

Tình yêu miễn cưỡng

Mẹ ơi! tại sao chân con bước trên cát nó chỉ còn một nửa thôi mẹ? Tôi định trả lời câu hỏi của đứa con gái bé bỏng, nhưng lòng nhói lên khi con lại vội vàng đâm thẳng vào tim tôi một nhát dao, dù con chưa hiểu được nỗi đau đó là gì: "Bố con là ai hả mẹ, sao mỗi lần ra biển chỉ có mẹ và con thôi?"

tình yêu miễn cưỡng

Ảnh minh họa

Em đã sống hơn ba năm qua và ngày ngày cùng con ra biển. Mỗi sáng bình minh lên và mỗi chiều hoàng hôn xuống, con lớn dần theo tiếng sóng vỗ êm êm, lớn dần theo nỗi đau của em không định hình mang tên mang tuổi.

Em có thể trả lời hàng ngàn câu hỏi của con thơ, nhưng câu hỏi "Bố con là ai hả mẹ?" em không thể trả lời. Anh có nghe tiếng con gọi thầm trong đêm, anh có thấy vị mặn của biển trong hơi thở con thơ vì mỗi chiều tà con cùng em bước trên biển để thấy bớt nhớ anh.

Ngày xưa cũng vì vị mặn ấy mà em xa con sông Hậu để mang tình yêu đầu về sứ biển quê anh. Anh thường bảo anh không thích những điều miễn cưỡng, anh yêu em cũng chưa bao giờ là miễn cưỡng. Em tin rằng biển xanh màu hy vọng cho tình yêu mình.

Thế mà giờ biển nhạt màu "miễn cưỡng". Con gọi thầm tên anh. Anh có miễn cưỡng trả lời vì em, vì tình yêu không miễn cưỡng của anh ngày nào?

Lòng nhói lên khi con ôm lấy em tránh cơn gió gầm gừ cùng nỗi nhớ anh. Chắc nó miễn cưỡng ùa vào để xoa nhẹ nỗi đau mang tên thiếu vắng một tiếng cười, nhưng em vẫn âm thầm chờ đợi bước chân anh!

Theo Vnexpress

 

people like INLOOK.VN fanpage